Sau vài năm yêu đương thì một ngày bạn hốt hoảng nhận ra sao mình chẳng còn xíu xiu rung rinh nào cho nửa kia vậy. Cái người ngày nào chỉn chu, dắt cả bầy bạn gái của bạn đi ăn chè trong cơn sĩ diện giờ đang ngồi vắt chân lên bàn lướt facebook, áo k mặc, quần đùi đã giãn với hai túi quần lòng thòng phơi ra ngoài như hai cái tai tích của con gà trống thiến. Lãng mạn xưa nay trôi đâu?
Nhìn quanh bạn bè có vài cặp đã kịp cưới, đẻ rồi li dị trong vòng bốn năm năm tròn. Tự hỏi bây giờ thủ tục li dị dễ và nhanh hơn ngày xưa hay sao?
Có lẽ vì khi không phải hàng ngày lo cơm ăn áo mặc, người ta kì vọng nhiều hơn vào hôn nhân, vào người bạn đời, cũng như vào chính bản thân mình.
Theo như các nghiên cứu tâm lý, trong tình yêu có một giai đoạn gọi là “euphoria of being in love”, tạm dịch là giai đoạn hào quang choáng váng khi mới yêu. Trong giai đoạn này chúng ta để ý từng cử chỉ, lời nói của đối phương. Đối phương chỉ cần tỏ ra hơi mệt mỏi là chúng ta lao vào bếp pha cho ly chanh muối để kế bên. Chưa đến giờ hẹn là đã lo chọn đầm, ủi đồ, tô tô vẽ vẽ cả tiếng đồng hồ. Vẽ nên những chàng trai, cô gái hoàn hảo nhất có thể trong bức tranh tình yêu. Làm những điều điên rồ nhất có thể vì người yêu.
Đến khi bức rèm euphoria vén lên thì ôi thôi, sáng ngủ dậy đến tóc còn không buồn chải, áo ngủ thì nhão như da bà lão chín mươi mà vẫn tiếc chưa muốn bỏ. “Mình có nơi có chốn rồi mà ai quan tâm đâu”.
Cái lời thề ngày cưới “sẽ bên nhau khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe” thốt ra lúc đang trong euphoria nó không ngờ rằng chỉ tầm một năm sau, ngày ngày mình bắt nửa kia phải nhìn cái “mình” lôi thôi đến mực tự mình nhìn vào gương còn thấy nản. Chỗ đâu cho tình yêu thăng hoa?
Những hành động trong giai đoạn euphoria cứ tự nhiên đến, không cần chút nỗ lực nào cả, và rồi cứ tự nhiên đi. Theo các nghiên cứu thì tuổi thọ của in-love-euphoria thường là từ hai đến ba năm. Sau đó nếu không có chút nỗ lực nào cải thiện bản thân và mối quan hệ thì chúng ta có xu hướng cư xử với nửa kia như với bố mẹ hay chị em mình, thoải mái hồn nhiên, đi toilet không đóng cửa, hay lột đồ khoe bụng ngấn mỡ không một chút nao núng. Nhưng dường như những chuyện cỏn con đó tích tụ lâu dần nó ăn dần ăn mòn tình cảm đôi lứa thửa nào còn xót lại.
Thôi không nói đến những lời cao siêu như “phải biết tôn trọng đối phương” hay “phải biết cảm thông”. Mà đầu tiên chắc là phải tôn trọng bản thân trước. Làm sao để mỗi lúc nhìn vô gương thấy yêu mình, yêu đời, yêu người. Kiểu như Ngọc Trinh mỗi tối chăm sóc bản thân rồi ngắm mình trong gương và mỉm cười với chính mình. Tại sao mình tử tế với bản thân và với đôi mắt của đối phương khi đang yêu mà lại dừng sự tử tế đó lại khi đã thân quen với nhau hơn?
Hơn nữa chỉn chu mọi lúc mọi nơi cũng là giữ mình ở trạng thái tích cực mọi nơi mọi lúc. Ai cũng cảm thấy vui hơn, tự tin hơn khi đẹp hơn, chăm sóc bản thân mình tốt hơn mà đúng không? Để khi có gì bực dọc không nhân tiện thấy mình lùi xùi trong gương lại cảm thấy giận bản thân, rồi giận cá chém luôn thớt “vì ai mà tôi trẻ trung xinh đẹp ngày nào ra nông nỗi này? Ai chôn vùi thanh xuân tôi?”.
Vợ đẹp, vợ vui thì cả nhà cùng vui, nhỉ!
Nhìn quanh bạn bè có vài cặp đã kịp cưới, đẻ rồi li dị trong vòng bốn năm năm tròn. Tự hỏi bây giờ thủ tục li dị dễ và nhanh hơn ngày xưa hay sao?
Có lẽ vì khi không phải hàng ngày lo cơm ăn áo mặc, người ta kì vọng nhiều hơn vào hôn nhân, vào người bạn đời, cũng như vào chính bản thân mình.
Theo như các nghiên cứu tâm lý, trong tình yêu có một giai đoạn gọi là “euphoria of being in love”, tạm dịch là giai đoạn hào quang choáng váng khi mới yêu. Trong giai đoạn này chúng ta để ý từng cử chỉ, lời nói của đối phương. Đối phương chỉ cần tỏ ra hơi mệt mỏi là chúng ta lao vào bếp pha cho ly chanh muối để kế bên. Chưa đến giờ hẹn là đã lo chọn đầm, ủi đồ, tô tô vẽ vẽ cả tiếng đồng hồ. Vẽ nên những chàng trai, cô gái hoàn hảo nhất có thể trong bức tranh tình yêu. Làm những điều điên rồ nhất có thể vì người yêu.
Đến khi bức rèm euphoria vén lên thì ôi thôi, sáng ngủ dậy đến tóc còn không buồn chải, áo ngủ thì nhão như da bà lão chín mươi mà vẫn tiếc chưa muốn bỏ. “Mình có nơi có chốn rồi mà ai quan tâm đâu”.
Cái lời thề ngày cưới “sẽ bên nhau khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe” thốt ra lúc đang trong euphoria nó không ngờ rằng chỉ tầm một năm sau, ngày ngày mình bắt nửa kia phải nhìn cái “mình” lôi thôi đến mực tự mình nhìn vào gương còn thấy nản. Chỗ đâu cho tình yêu thăng hoa?
Những hành động trong giai đoạn euphoria cứ tự nhiên đến, không cần chút nỗ lực nào cả, và rồi cứ tự nhiên đi. Theo các nghiên cứu thì tuổi thọ của in-love-euphoria thường là từ hai đến ba năm. Sau đó nếu không có chút nỗ lực nào cải thiện bản thân và mối quan hệ thì chúng ta có xu hướng cư xử với nửa kia như với bố mẹ hay chị em mình, thoải mái hồn nhiên, đi toilet không đóng cửa, hay lột đồ khoe bụng ngấn mỡ không một chút nao núng. Nhưng dường như những chuyện cỏn con đó tích tụ lâu dần nó ăn dần ăn mòn tình cảm đôi lứa thửa nào còn xót lại.
Thôi không nói đến những lời cao siêu như “phải biết tôn trọng đối phương” hay “phải biết cảm thông”. Mà đầu tiên chắc là phải tôn trọng bản thân trước. Làm sao để mỗi lúc nhìn vô gương thấy yêu mình, yêu đời, yêu người. Kiểu như Ngọc Trinh mỗi tối chăm sóc bản thân rồi ngắm mình trong gương và mỉm cười với chính mình. Tại sao mình tử tế với bản thân và với đôi mắt của đối phương khi đang yêu mà lại dừng sự tử tế đó lại khi đã thân quen với nhau hơn?
Hơn nữa chỉn chu mọi lúc mọi nơi cũng là giữ mình ở trạng thái tích cực mọi nơi mọi lúc. Ai cũng cảm thấy vui hơn, tự tin hơn khi đẹp hơn, chăm sóc bản thân mình tốt hơn mà đúng không? Để khi có gì bực dọc không nhân tiện thấy mình lùi xùi trong gương lại cảm thấy giận bản thân, rồi giận cá chém luôn thớt “vì ai mà tôi trẻ trung xinh đẹp ngày nào ra nông nỗi này? Ai chôn vùi thanh xuân tôi?”.
Vợ đẹp, vợ vui thì cả nhà cùng vui, nhỉ!
Nhận xét
Đăng nhận xét