Chuyển đến nội dung chính

KHÔNG AI THỰC SỰ NGHĨ VỀ BẠN CẢ

Khi mình xem những cuộc “bàn phím đấu” trên mạng xã hội mình thấy thường hai phe chẳng ai nghe ai cả. Mỗi người chỉ muốn nói lên ý kiến của mình và thuyết phục người khác rằng mình đúng. Và “người khác” cũng tương tự. Rốt cuộc là không ai nghe ai, ai cũng chỉ muốn hét lên ý của mình. Vậy thôi.

Khoa học cũng đã chứng minh là không ai thực sự nghĩ về bạn cả. Trong một nghiên cứu, Tamir và Mitchell ở trường Harvard [1] đã chỉ ra rằng mọi người luôn dùng những trải nghiệm, cách nhìn của mình để suy bụng người khác. Tương tự như câu “suy bụng ta ra bụng người” mà ông bà ta vẫn nói.

Ví dụ như khi bạn nhìn thấy một người mặc áo croptop khoe cả ngấn bụng mỡ bạn thấy thật là lố bịch. Vì bản thân bạn không thích mỡ bụng, bạn sẽ không khoe cái bụng mỡ ra như vậy. Nhưng cô gái ấy lại tự tin về cơ thể của cô ta (dù cổ có nhiều ngấn mỡ bụng).

Một ví dụ khác thường thấy là các bà mẹ nội trợ thường xuyên theo dõi và đọc những bài đòi hỏi nữ quyền hay những bài về các ông chông yêu vợ và tâm lý thì nên làm thế này thế kia rồi tag các ông chồng vào. Nhưng chắc số ông chồng thực sự đọc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vì đó đâu phải nỗi quan tâm của các ông chồng. Và mỗi ông chồng có cách thể hiện sự quan tâm vợ khác nhau, không ai giống ai. Các bà vợ sau nhiều lần như vậy thấy chồng mình chẳng thay đổi thì lại giận, lại buồn...

Quay lại bộ não của con người, nó hầu như chỉ quan tâm đến mình đang nghĩ gì, mình muốn gì. Như khi mình nói chuyện một cách thoải mái nhất, hầu như mình chỉ kể về bản thân mình.

Và khi mình cảm thấy ai đó đang phán xét mình, thì đó là vì mình đang tự phán xét bản thân.

Đơn cử là khi mình chưa đủ tự tin và mình phải trình bày một vấn đề gì đó mình hay tự đánh giá là mình làm thật tệ. Sau đó thường mình sẽ tự dằn vặt, trách móc bản thân. Nhưng những người khác chưa chắc đã quan tâm về điều đó. Họ chỉ quan tâm liệu phần trình bày của họ có tốt không thôi.

Khi con người phán xét người khác, đơn giản chỉ là họ muốn cảm thấy tốt hơn về bản thân mình, một cách AQ.

Lúc trước mình hay lo lắng mỗi khi mình không hoàn tất việc nhà, hay mình chăm con không được như chuẩn mình tự đặt ra. Mình tự dằn vặt và mình lo là chồng mình sẽ phán xét là mình là một bà mẹ tệ. Nhưng sau khi hỏi và được xác nhận lại là chồng mình không hề có suy nghĩ đó. Mình cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Sau đó mình tập để bớt áp đặt những phán xét mà mình nghĩ là người khác sẽ nghĩ về mình. Mình thấy cuộc sống của mình nhẹ nhàng hẳn, quá trình học làm mẹ của mình bớt stress hơn. Mình cảm thấy tự do hơn.

Mình cũng không cần phải quan tâm người khác nghĩ gì về quần áo mình mặc, chỉ cần mình thấy thoải mái và mình thích.

Mình cũng không cần phải luôn nói chuyện vui vẻ với người khác. Mình cảm thấy tự do và thoải mái hơn trong thế giới của mình.

Mình sống với thái độ “life is short, why so serious?”. Chỉ cần vui vẻ, có những hoạt động tích cực.

Mình tự do chọn cách sống của mình, hợp với những giá trị, thế giới quan của mình mà không cần phải quan tâm người khác nghĩ gì về nó.

Vì mình biết hầu hết họ chỉ nghĩ về bản thân họ. Trừ những người thực sự quan tâm và yêu quí bạn mới nói với bạn những gì họ nghĩ về bạn.

[1] https://www.deepdyve.com/…/anchoring-and-adjustment-during-…

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NEUROPLASTICITY (KHẢ BIẾN THẦN KINH) VÀ NHÂN SINH QUAN

Các vùng vỏ não đã từng được gán cố định cho một chức năng thần kinh nhất định (localization), ví dụ như fusiform face area, một vùng nhỏ bên não phía sau tai, là để nhận diện khuôn mặt, vùng thị giác visual area V4, V5 để xử lí tín hiệu đưa từ mắt. Tuy nhiên, cho đến những năm 1960, thiết bị để nhìn cho người mù bẩm sinh của Paul Bach-y-Rita đã thay đổi cách nhìn nhận của giới khoa học về bộ não, đồng thời khái niệm neuroplasticity dần dần được chấp nhận và đưa vào nghiên cứu rộng rãi. Bắt nguồn từ một thí nghiệm cho thấy vùng não xử lí hình ảnh của con mèo còn xử lí cả âm thanh và xúc giác, Bach-y-Rita đã chú ý đến neuroplasticity và thực hiện nhiều nghiên cứu liên quan. Bên cạnh thiết bị giúp cho người mù bẩm sinh có thể nhìn, Bach-y-Rita còn thiết kế nhiều thiết bị trợ giúp trong y tế khác như thiết bị đóng vai trò như một tuyến yên nhân tạo để giúp cho những người chức năng giữ cân bằng của tuyến yên không hoạt động, hay găng tay có thể cảm nhận được dành cho các phi hành gia.....

RỐI LOẠN LO ÂU (ANXIETY DISORDER)

Rối loạn lo âu là bệnh thần kinh xảy ra khi người bệnh lo lắng quá mức cả về thời gian (lo âu trong thời gian dài hơn bình thường), và cường độ. Rối loạn lo âu có thể xuất hiện cùng với cơn hoảng loạn (panick attack), hoặc rối loạn cảm xúc lưỡng cực (bipolar disorder), rối loạn khí sắc (mood disorder), hay rối loạn lo âu xã hội,… Hầu hết triệu chứng của rối loạn lo âu [1] gồm có: • Hoảng sợ, lo lắng • Khó ngủ • Không thể bình tĩnh hoặc ngồi yên • Tay hoặc chân lạnh hoặc chảy mồ hôi hoặc run rẩy • Tim đập nhanh • Thở gấp • Khô miệng • Buồn nôn • Chóng mặt • Căng cơ Thường thì một khi rối loạn lo âu đã bị kích lên (triggered), người bệnh không thể kiểm soát được triệu chứng cũng như suy nghĩ nếu không có sự giúp đỡ của thuốc. Cũng như khi quả bóng bị xịt và bay ra khỏi tay ta, nó sẽ chỉ rơi xuống khi nào không còn hơi bên trong, ta không còn kiểm soát được nữa. Nghiên cứu hình ảnh não người trong rối loạn lo âu cho thấy khi triệu chứng lo âu được kích hoạt, hạch hạnh nhân ...

KHỦNG HOẢNG TUỔI 30

Khủng hoảng tuổi 30 là có thật các mẹ ạ, dù mình đã già hơn 30 vài con số rồi. Nói đùa vậy chứ tuổi 30 là tuổi chông chênh, khác cái chông chênh tuổi teens hay 20s, 30s nằm ở ngưỡng cửa của hiểu bản thân mình, hiểu thế giới ngoài kia và không hiểu cái gì cả, ngưỡng cửa của sự thành công trong công việc (đó là mình quan sát nhiều mẹ khác thành công chứ mình thì không có cái công nào thành kaka), ngưỡng cửa chín chắn, trưởng thành để chọn một lối sống, con đường cho mình. Tuổi 30 đôi khi nhìn bạn bè thành công đầy ngưỡng mộ, thầm ghen tỵ và nghĩ rằng mình phải cố gắng hơn, nhưng cũng 30 đôi khi lại chỉ muốn nằm dài trên ghế bành, kế bên ly trà và bình hoa mới, tận hưởng thế giới qua đôi mắt của cuốn sách vừa mới mua. Nhiều người trong số bạn mình (kể cả mình) đã trải qua khủng hoảng 30 khá nặng, lo âu, mood swing (tạm dịch là tâm trạng không ổn định, lúc trồi lúc sụt), có người còn nghĩ đến cả cái chết. Nhưng bạn ơi, đời còn dài, còn đẹp, còn cả xấu, chúng ta còn muốn nhìn con lớn...