Chuyển đến nội dung chính

MÌNH TRƯỞNG THÀNH VỚI BIPOLAR DISSORDER

Bước qua ngưỡng 33 tuổi với 1 cô con gái nhỏ, một cái luận văn tiến sĩ đang bỏ ngỏ và 1 bọc thuốc rối loạn cảm xúc lưỡng cực (bipolar dissorder - BD) thật là không dễ dàng gì. Nhưng từ những gì đã trải qua làm mình cảm thấy trân trọng cuộc sống hơn, yêu bản thân và gia đình hơn, và trưởng thành hơn.

Cách đây hơn 6 tháng mình bắt đầu xuất hiện triệu chứng của một cơn mania sau một thời gian dài stress vì nhiều thứ chồng chất lên nhau.

Mania là một cơn hưng phấn bùng phát làm bản thân mình không còn kiềm chế được cảm xúc.
Mình khóc khóc cười cười.
Mình nói tất cả những gì mình suy nghĩ về người khác với họ; những suy nghĩ mà bình thường mình sẽ không bao giờ nói.
Mình không thể ngủ nhiều ngày liên tiếp.
Mình không thể nói bộ não của mình nghỉ ngơi, nó cứ liên tục hoạt động trong khi cơ thể của mình thì mệt mỏi, suy kiệt, không muốn ăn.
Mình chỉ ăn kẹo và uống jelly cầm chừng để có sức cho bộ não hoạt động không ngừng nghỉ.
Cảm giác giống như mình là một con zoombie với bộ não hoạt động hết công suất vậy.
Mình nói không ngừng nghỉ, mình chưa bao giờ nói nhiều như vậy trong đời.
Những suy nghĩ cứ chảy tràn ra, không dừng lại được. Và thực ra việc nói ra hết những suy nghĩ với đối tượng liên quan làm mình cảm thấy có thể nghỉ ngơi được một chút sau vài ngày - sau khi mình cảm thấy mình đã nói hết những gì cần nói.

Đó là những ngày dài nhất trong hơn 30 năm mình ở trên đời này.

Rốt cuộc mình cũng đi gặp bác sĩ, uống thuốc ổn định tâm trạng suốt 6 tháng rồi. Và chắc là sẽ tiếp tục uống trong vài năm tới.

Mình tìm hiểu thêm về BD và luôn chuẩn bị để tránh những nguồn có thể kích cơn mania của mình lên.

Mình tìm hiểu về cảm xúc của mình. Mình đặt tên cho cảm xúc đó và tìm hiểu nguyên nhân vì sao trước khi để nó lái mình tới 1 cơn mania khác.
Mình cố gắng dạy con gái mình cách tự nhận biết và nói lên cảm xúc.
Vì BD và một số bệnh rối loạn thần kinh khác xuất phát từ rối loạn cảm xúc.

Mình cố gắng không đặt bản thân vào trạng thái quá mức stress cộng với quá xúc động. Vì mình biết nó cũng sẽ kích hoạt 1 cơn mania khác.

Mình học được rằng mình là 1 perfectionist, đồng nghĩa rằng mình sẽ có xu hướng self-doubt (tự nghi ngờ bản thân) và negative self-talk (nghĩ tiêu cực về bản thân). Mình học để yêu bản thân mình hơn, để bớt self-doubt.

Mình tập không quan tâm những gì người khác nghĩ về mình. Điều này rất khó khăn cho 1 perfectionist lớn lên ở châu Á như mình.

Mình tập sống cho hiện tại, làm những gì mình thích. Enjoy the moment.

Mình tập giảm nhu cầu xuống như 1 minimalist để mình có thể tự do theo đuổi những gì mình thích. Mình không muốn 30 năm sau mình nuối tiếc vì đã chỉ chui vào guồng quay cơm áo gạo tiền.

Đôi khi mình cảm thấy biết ơn những gì mình đã trải qua. Có thể mình chưa từng lớn lên trước cơn mania. Có thể mình vẫn chưa chấp nhận sự thật là cuộc sống đôi lúc thật khó khăn. Vì tuổi thơ mình toàn màu hồng, và mọi người xung quanh luôn tin yêu, hỗ trợ mình.

No pain no gain.

Cơn mania đã làm mình trưởng thành hơn. Mình học thêm nhiều điều về bản thân, về cảm xúc của mình, về cuộc sống và về những gì quan trọng với mình.

Và mình học được rằng mình luôn phải biết ơn tất cả những gì đã xảy ra và những con người đã đến hay chỉ ghé qua cuộc sống của mình.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chọn ngành học đại học

Với những bạn có năng khiếu, đam mê về cái gì đó từ nhỏ thì không cần phải nói tới, cứ đấu tranh để học ngành mình yêu thích thôi. Đừng tìm lí do để chối bỏ nó, chỉ khi nào đam mê đó không đủ lớn thì bạn mới dễ dàng tìm lí do để chọn một con đường khác thôi. Trong bài này mình muốn tập trung vào những bạn không biết mình thích gì, không biết chọn ngành gì cho tương lai. Mình cũng từng ở trong hoàn cảnh này 11 năm trước đây, và mình cũng từng đi làm, chán, rồi đi học, rồi chuyển ngành, cộng với những kiến thức mình tích luỹ được, hy vọng sẽ có ích cho mấy bạn lúc đang sôi sục vì thi đại học, chọn ngành, chọn trường này. Thứ nhất là phải tỉnh táo, đừng để những ngành hot lôi kéo bạn. Thời mình mới tốt nghiệp cấp 3 thì IT đang hot, ai cũng muốn học IT vì báo nói ngành này lương cao, đang thời thượng. Đi học mới biết nó đang thời thượng mà là thời thượng ở nước ngoài, ở những nơi kinh tế khá ổn định, và họ đang đầu tư mạnh vào phát triển công nghệ. Đó là thời Bill Gate dần leo lên

SỨC MẠNH CỦA THÓI QUEN TỐT

Dạo trước mình thường hay bỏ bê bản thân, bỏ bê theo kiểu nuông chiều. Mình nghĩ là mình lên lab stress, mệt mỏi lắm rồi nên mình kệ, mở tủ thấy gì mặc nấy, buổi sáng dậy ăn tạm miếng bánh xong cuống cuồng cào cái đầu, quơ cái mặt, đúng nghĩa là quơ vì lấy nước tạt tạt quơ quơ, còn k buồn lấy sữa rửa mặt, vớ cái túi (mà ngày nào cũng đựng từng ấy thứ như ngày nào) rồi chạy. Mình nghĩ đấy là nuông chiều, thương yêu bản thân mình (vì mình ứ care mấy đứa nhìn mình, mình xấu đau con mắt tụi nó chứ mình có thấy đâu mà sợ). Xong bẵng đi một thời gian mình bắt đầu thấy mệt mỏi, chán chường thật sự. Nhìn bản thân nhếch nhác, chồng con nhếch nhác, nhà cửa nhếch nhác, công việc nhếch nhác. Mình stress nặng. Mình đi gặp bác sĩ. Bác sĩ nhấn mạnh là phải tập thể dục thường xuyên, phải giữ daily routine (đại loại là thời gian biểu cố định hằng ngày) TỐT. Tra các thể loại sách báo, google, chúng nó cũng bảo yêu bản thân đi, tập thể dục đi, chăm chút cho bản thân đi. Vầng, em nghe. Thế là đi

Study abroad, 2 years in Korea

I have been in Korea for 2 years, experienced both lab life and a housewife life ;). In this blog, I almost focus on the study in Korea and only adjust a few things living here. Deciding to study in Korea, you must face many different things, i.e., culture, language, lifestyle and even thought. As other North Asian countries, Korea had had a long time being almost closed about culture, language. Korean thinks they are the highest and noble nation in the world, they don't want their children getting married to foreigner, they believe that their language is the smartest language in the world (?!?, I don't very understand the meaning of the most intelligent language). That's a reason why you cannot live well in Korea when you can't speak Korean, not many Korean can speak English. Being thinking that they are better than the rest of the world makes them not to accept us (foreigners) into their " 우리" circle if we don't speak Korean and don't appreciate