Chuyển đến nội dung chính

TẬP LUYỆN "CƠ BẮP NHIỆT HUYẾT"



Qua 30 tuổi đời mình mới biết mình thiếu cái gì và mình thừa cái gì nhờ cuốn sách về will power của Kelly McGonigal. Mình thiếu duy trì nhiệt huyết cho việc mình chọn, mình làm, và mình thừa lời khen cho bản thân.

Này nhé, nhìn lại streamline của cái blog này thì thấy, từ nhỏ cho đến những năm 20 mình vẫn ngạo mạn, mình vẫn ra rả là hãy tin vào chính mình, tin vào quyết định của mình, đừng theo ngành hot (bài về chọn ngành đại học của mình); rồi sau thì là being-smart-trap, ôi, nói vậy mà vẫn tự mình bẫy mình mỗi ngày í.

Về cái thừa lời khen cho bản thân là vầy, cơ thể mình sẽ tự động dễ dãi với bản thân nếu mình nghĩ tốt cho mình, kể cả là chỉ lén suy nghĩ "ồ, hôm nay mình làm xong cái bài này rồi này". Mỗi khi nghĩ vậy, não của mình sẽ tự đặt bản thân vào mode "done, nghỉ cái đã", và cái sự nghỉ này có khi kéo dài hết ngày hôm sau T.T.

Trong tâm lý, hiện tượng này gọi là moral licensing. Các nhà tâm lý học cũng rất sửng sốt khi họ nhận ra moral licensing này. Họ đã làm thí nghiệm và thấy rằng khi một người được khen là hào phóng, họ sẽ quyên góp ít hơn 60% số tiền một người không được khen trước đó. Tức là khi cảm thấy mình "tốt", người ta có xu hướng trở nên "xấu" hơn, không cần biết mức độ "tốt", "xấu" này là bao nhiêu, có tương xứng với nhau không. Kể cả một việc "tốt" nhỏ xíu, thì ta cũng sẽ tự thưởng cho mình phần thưởng khá là lớn. Chúng ta quả thật hào phóng với bản thân nhỉ?

Đó là lí do những người đặt yêu cầu cao cho bản thân thường thành công hơn. Họ luôn nghĩ mình cần phải cố gắng hơn để đạt được mục tiêu, mình làm như vậy vẫn chưa đủ, vẫn tệ. Nghe thì có thể tiêu cực hay mệt mỏi, nhưng bản thân mình quen với những người như vậy và mình thấy họ chẳng lấy đó làm mệt mỏi, và họ luôn cố gắng hết sức mình; cứ như họ đã tự động cài chế độ "cố gắng", và cứ thế là làm thôi.

Mình nghĩ đó có thể là cách để vượt qua sức ì của bản thân. Đương nhiên là cơ thể vẫn cần phải nghỉ ngơi, nạp lại năng lượng, đó là lí do chúng ta cần cuối tuần hay những ngày phép trong năm.

Còn làm thế nào để duy trì nhiệt huyết (willpower) cho mục tiêu tương lai?

Bản thân mình đã từng thích vài thứ, lúc đầu thì hừng hực quyết tâm phải làm thế này thế nọ, vài tháng sau hoặc năm sau là thấy xìu xìu như bánh ướt chiều, không biết mình đang đi đâu, về đâu. Hồi giờ mình cứ nghĩ là do mình máu B nên nhanh chán. Bing! Này nhé, nghĩ vầy là bản thân tự chuyển sang mode dễ dãi, chỉ muốn thoát cái thực tại để nhanh chóng tìm cái khác mới mẻ để làm. Thực ra ai cũng có lúc rơi vào trạng thái như vậy cả. Chỉ là cách suy nghĩ, cách vận động của người ta như thế nào để thoát ra thôi.

Vậy làm sao để thoát ra?

Câu trả lời là phải tập luyện dần dần. Không thể nói tập là tập chăm chỉ, cố gắng được liền. Bạn phải xác định từ những bước rất nhỏ. Ví dụ mỗi lần cảm thấy mình hoàn thành một việc nhỏ nhỏ gì đó mình lại tự cho phép mình vào facebook lượn 1 vòng đọc linh tinh. Cứ như vậy thành thói quen, mình cảm thấy mình tốn rất nhiều thời gian đọc newfeed. Mình tự nhủ mình phải cai facebook, nhưng mãi mà mình vẫn tự động bấm vào.

Để giảm thời gian lãng phí tự tặng mình kiểu này, ngoài việc chuyển suy nghĩ của mình để không tự tặng mình nữa (có thể tặng một task khác nhưng đơn giản hơn việc đã xong, và nghĩ là đó là một phần thưởng), thì cần phải tách hành động bấm vô fb thành nhiều tác vụ nhỏ, đầu tiên là nhận ra mình định vào fb đã (nghe thì dễ nhưng không hề dễ). Sau khi nhận ra, mình dừng lại một nhịp để tự distract mình làm cái khác, ví dụ mình tự thưởng mình bằng cách đọc 1 chap cuốn sách mình thích. Ngoài ra mình làm khó bản thân để không thể vào fb, ví dụ cắt internet ở nhà, không dùng điện thoại trong giờ làm việc ở văn phòng...hoặc bạn có thể tắt chế độ tự log in và để một password khó, mỗi lần log in cần phải lấy tờ giấy đã ghi password ra xem, gõ theo rồi mới log vào được.

Bạn có thể luyện tập thêm willpower bằng những bài tập nhỏ mỗi ngày, ví dụ cố gắng tập thể dục hoặc ngồi thiền 5 phút mỗi ngày, hoặc viết điều mình học được trong ngày ra 1 đoạn văn ngắn mỗi ngày, hoặc đi dạo bộ 30 phút mỗi ngày thay vì đi đâu cũng phóng lên xe.


Cố gắng cam kết với bản thân và thực hiện mỗi ngày, một thời gian sau bạn sẽ ngạc nhiên về những gì mình có thể làm được. Tuy nhiên, nếu có ngày nào bạn bỏ lỡ thì cũng đừng trách bản thân. Cảm giác tội lỗi cũng sẽ làm bạn nản chí, muốn bỏ cuộc luôn. Chỉ nghĩ đơn giản là "ồ, hôm nay lại tiếp tục làm vậy".
Ngoài ra, luôn nhắc nhở bản thân về mục tiêu dài hạn của mình, đặc biệt là những mục tiêu meaningful, có ý nghĩa cho xã hội, gia đình, con cái, để bạn không tự thoái chí bằng cách nghĩ là "ừ thôi mình cũng không cần gì nhiều, vầy là đủ rồi". Đồng thời cân bằng bản thân, giải tỏa stress bằng những thú vui lành mạnh của mình.

Chúc mọi người luôn giữ được willpower của mình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nhiễu trắng (white noise), vaccine và thực phẩm GMO, nên hay không?

Cũng như bao bà mẹ khác, em cặm cụi, mò mẫm giữa rừng thông tin để chắt lọc lại xài cho em bé 10 tháng tuổi của mình. Bà mẹ nào cũng muốn dành cho con mình điều tốt nhất có thể mà nhỉ ☺ . Nhờ facebook và các thể loại mạng xã hội mà em lăn lộn ngụp lặn muốn xỉu giữa các đủ các luồng thông tin lề trái lề phải. Túm lại là em chỉ muốn note lại một số thông tin em đã tìm hiểu kĩ dành mơi mốt lục lại xài chớ não em dạo này nó nghỉ phép dài ngày rồi. Đầu tiên là chuyện cho con nghe nhiễu trắng (white noise, viết tắt là wn) để ngủ. Thời bạn Jin còn gắt ngủ nhiều, cũng thử cho nghe wn để ngủ, bạn ngủ say thiệt, ngủ mê mệt, ba mẹ bạn ngủ chung phòng cũng ngủ mê mệt, ngủ mà không lết dậy để tắt máy tính nổi, đầu óc mụ mị quay cuồng. Rồi, nghỉ, không có trắng xanh gì nữa hết. Mình thần kinh vững mà còn chịu không thấu nói gì tụi nhỏ. Gần đây mẹ Jin đọc cuốn The brain that changes itself (tạm dịch: Bộ não tự thay đổi) của Norman Doidge [1] mới biết là các nhà khoa học dùng nhiễu tr...

KHỦNG HOẢNG TUỔI 30

Khủng hoảng tuổi 30 là có thật các mẹ ạ, dù mình đã già hơn 30 vài con số rồi. Nói đùa vậy chứ tuổi 30 là tuổi chông chênh, khác cái chông chênh tuổi teens hay 20s, 30s nằm ở ngưỡng cửa của hiểu bản thân mình, hiểu thế giới ngoài kia và không hiểu cái gì cả, ngưỡng cửa của sự thành công trong công việc (đó là mình quan sát nhiều mẹ khác thành công chứ mình thì không có cái công nào thành kaka), ngưỡng cửa chín chắn, trưởng thành để chọn một lối sống, con đường cho mình. Tuổi 30 đôi khi nhìn bạn bè thành công đầy ngưỡng mộ, thầm ghen tỵ và nghĩ rằng mình phải cố gắng hơn, nhưng cũng 30 đôi khi lại chỉ muốn nằm dài trên ghế bành, kế bên ly trà và bình hoa mới, tận hưởng thế giới qua đôi mắt của cuốn sách vừa mới mua. Nhiều người trong số bạn mình (kể cả mình) đã trải qua khủng hoảng 30 khá nặng, lo âu, mood swing (tạm dịch là tâm trạng không ổn định, lúc trồi lúc sụt), có người còn nghĩ đến cả cái chết. Nhưng bạn ơi, đời còn dài, còn đẹp, còn cả xấu, chúng ta còn muốn nhìn con lớn...

Study abroad, 2 years in Korea (part 2)

It is not fair if I just talk about the bad things when studying in Korea. When I first came here, I had had never been in a foreign country before, so it was a super strange place to me, the language sounded totally different. Firstly I arrived the airport with about 40kg luggage (I almost brought all my stuff with me, maybe I thought that I went to the Mars haha). The worst thing is I could not take my suitcase from conveyor belt, the suitcase is 32kg and I weighted 40kg at that time. Big tragedy ever. And a Korean man helped me to get it, even I didn't ask anyone yet. In the airport you can leave my luggage anywhere without worrying that someone can take it. And getting to the bus, the driver always help you with your luggage with a smile and say hello to you. It warmed my heart in the coldness of that early spring (I come from a tropical country, and the temperature in Ho Chi Minh, the city I lived before that, is about 30-40 Celsius degree, almost all the time). Fortunatel...