Chuyển đến nội dung chính

Não bạn có thể chiến thắng lo lắng và stress hay không?

Mình đang đọc cuốn sách The willpower instinct (bản tiếng việt tựa là Lời nói dối vĩ đại của não) của Kelly McGonigal. Mình rất tâm đắc với câu "Ask your brain to worry, and it gets better at worrying. Ask your brain to concentrate, and it gets better at concentrating"(tạm dịch là "Yêu cầu bộ não của bạn lo lắng, nó sẽ lo lắng càng ngày càng nhiều. Yêu cầu bộ não tập trung, nó sẽ tập trung ngày càng tốt hơn").

Giải thích về mặt neuroscience (khoa học thần kinh), câu này cũng là một phần của neuroplasticity (khả biến thần kinh hay bộ não ni lông). Khi mình lo lắng, bộ não sẽ kích hoạt phần xử lý cảm xúc lo lắng. Sự lo lắng này lặp lại nhiều lần, phần não xử lý cảm xúc lo lắng càng tạo nhiều liên kết giữa các tế bào não trong vùng này, đồng thời những phần xử lý lý do để lo lắng cũng tạo nhiều liên kết hơn đến phần não xử lý lo lắng. Kết quả là bộ não rất giỏi phần lo lắng này, chỉ cần một chút kết quả không như ý ở những phần khác, nó sẽ nối ngay đến tổng đài lo lắng. Và tổng đài này vì làm nhiều, nó sẽ càng ngày càng giỏi, chúng ta chìm sâu trong lo lắng, càng ngày cơn lo lắng càng kéo dài và càng khó thoát ra.



Chết toi, vậy giờ làm sao?

Đầu tiên bạn cần phải hiểu hơn về cơ chế hoạt động của não. Các tế bào não phân vùng xử lý các hoạt động, cảm xúc của chúng ta theo cơ chế "fire together, wire together". Có nghĩa là các tế bào cùng bắn xung não sẽ kết nối với nhau thành một bản đồ vùng, và bản đồ này có thể thay đổi. Ví dụ như khi bạn bị điểm kém, bạn lo lắng thì vùng não tiếp nhận thông tin bạn bị điểm kém sẽ bắn (fire), rồi vùng não lo lắng sẽ fire ngay sau đó, đội lo lắng này sẽ được phân đất đặt trụ sở gần đó cho tiện fire cùng nhau. Nhưng nếu bạn nhận thức được điều này, và bạn cố tình lái suy nghĩ của mình khi bạn bị điểm kém thành "sẽ cố gắng học để lần sau đạt kết quả tốt hơn", đương nhiên không thể tránh khỏi lo lắng trước khi bạn tự nhận ra được bạn đang lo lắng và tự lái suy nghĩ của mình đi, vì lo lắng đã được wired với bị điểm kém, và nó tự động fire thôi. Tuy nhiên càng tập luyện, phần não cố gắng càng làm tốt, đội lo lắng ngày càng thu hẹp trụ sở, thời gian bạn tự nhận thức để lái nhanh hơn, nghĩa là đội lo lắng fire ngày càng ngắn đi. Cho đến một ngày đội lo lắng tự dọn nhà đi, nhường chỗ cho đội cố gắng càng ngày càng phình ra.

Tin tốt phải không? Nhưng việc thực hiện không dễ dàng như mình nói đâu nhé. Vì vậy, nếu bạn phát hiện ra 10 lần điểm kém thì bạn vẫn 9 lần lo lắng, mãi đến lần thứ 10 mới nhớ ra mấy đứa nhỏ cố gắng đang chờ ở nhà thì cũng không sao. Nhiều lần 9 lần khác rồi mới tăng lên được. "Chơi với não" không phải ngày một ngày hai mà xong, cần phải kiên nhẫn và quan trọng nhất là không bỏ cuộc.

Kelly còn nói trong Tedtalk rằng chúng ta hoàn toàn có thể biến stress thành bạn nếu chúng ta thay đổi cái nhìn của mình về stress.


Tương tự như lo lắng, mỗi khi stress, đừng chìm sâu trong stress, bạn hoàn toàn có thể tự mình thoát ra.

Trong bài Tedtalk của mình, Kelly dẫn chứng số liệu nghiên cứu rằng stress đã giết 20.000 người Mỹ mỗi năm, cao hơn ung thư da, HIV và số người chết vì tội phạm giết người.Theo nghiên cứu của đại học Wisconsin, theo dõi 30.000 người Mỹ trong vòng 8 năm, những người bị stress nhiều có tỷ lệ chết cao hơn 43% số còn lại, nhưng chỉ chi họ tin stress có hại cho sức khỏe.

Bên cạnh đó, một nghiên cứu của đại học Harvard đã kiểm tra mạch máu của người bị stress khi họ tin rằng nó có hại và khi được nói rằng stress có lợi cho sức khỏe. Mạch máu được thấy đã phình to ra ở mức nguy hiểm (vòng tròn trên) khi đối tượng tin rằng stress có hại, và giữ ở mức relaxed (nghỉ ngơi, thoải mái) (như vòng tròn dưới), khi họ nghĩ stress có lợi.



Thực chất khi cơ thể đặt chúng ta vào trạng thái stress thì nó cũng tự sinh ra cách giải quyết bằng cách sản sinh ra oxytocin (hóc môn tình yêu - thường được sản sinh ra ở mẹ và con khi mẹ cho con bú để gắn kết tình mẫu tử). Oxytocin này thôi thúc chúng ta tìm đến nguồn để được chia sẻ, yêu thương.

Vậy tại sao tỷ lệ chết vì stress tăng cao?

Vì báo đài, facebook nhan nhản là stress nhiều quá sẽ gây ra bệnh nọ, bệnh kia dẫn tới cái chết, vì ai cũng thấy đời mình bi kịch hơn người khác. Chị Dậu sinh thời này thì chắc cũng không sống lâu được, không stress thì cũng trầm cảm sau sinh.

Cách tốt nhất để bạn quản lý stress là suy nghĩ về mặt tích cực của việc đã làm bạn stress, nghĩ stress có lợi cho bạn, có lợi cho tình cảm gắn kết của bạn với gia đình, bạn bè, và đi tìm ngay người thân nào đó để chia sẻ, để được động viên, để tìm một cái ôm đồng cảm.


Như đã nói ở phần neuroplasticity phía trên, nhận thức của chúng ta về một việc hoàn toàn có thể thay đổi, nếu chúng ta cố gắng, và tin tốt là nó có thể đến cùng tập luyện, thay đổi suy nghĩ một chút một mỗi ngày.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NEUROPLASTICITY (KHẢ BIẾN THẦN KINH) VÀ NHÂN SINH QUAN

Các vùng vỏ não đã từng được gán cố định cho một chức năng thần kinh nhất định (localization), ví dụ như fusiform face area, một vùng nhỏ bên não phía sau tai, là để nhận diện khuôn mặt, vùng thị giác visual area V4, V5 để xử lí tín hiệu đưa từ mắt. Tuy nhiên, cho đến những năm 1960, thiết bị để nhìn cho người mù bẩm sinh của Paul Bach-y-Rita đã thay đổi cách nhìn nhận của giới khoa học về bộ não, đồng thời khái niệm neuroplasticity dần dần được chấp nhận và đưa vào nghiên cứu rộng rãi. Bắt nguồn từ một thí nghiệm cho thấy vùng não xử lí hình ảnh của con mèo còn xử lí cả âm thanh và xúc giác, Bach-y-Rita đã chú ý đến neuroplasticity và thực hiện nhiều nghiên cứu liên quan. Bên cạnh thiết bị giúp cho người mù bẩm sinh có thể nhìn, Bach-y-Rita còn thiết kế nhiều thiết bị trợ giúp trong y tế khác như thiết bị đóng vai trò như một tuyến yên nhân tạo để giúp cho những người chức năng giữ cân bằng của tuyến yên không hoạt động, hay găng tay có thể cảm nhận được dành cho các phi hành gia.....

RỐI LOẠN LO ÂU (ANXIETY DISORDER)

Rối loạn lo âu là bệnh thần kinh xảy ra khi người bệnh lo lắng quá mức cả về thời gian (lo âu trong thời gian dài hơn bình thường), và cường độ. Rối loạn lo âu có thể xuất hiện cùng với cơn hoảng loạn (panick attack), hoặc rối loạn cảm xúc lưỡng cực (bipolar disorder), rối loạn khí sắc (mood disorder), hay rối loạn lo âu xã hội,… Hầu hết triệu chứng của rối loạn lo âu [1] gồm có: • Hoảng sợ, lo lắng • Khó ngủ • Không thể bình tĩnh hoặc ngồi yên • Tay hoặc chân lạnh hoặc chảy mồ hôi hoặc run rẩy • Tim đập nhanh • Thở gấp • Khô miệng • Buồn nôn • Chóng mặt • Căng cơ Thường thì một khi rối loạn lo âu đã bị kích lên (triggered), người bệnh không thể kiểm soát được triệu chứng cũng như suy nghĩ nếu không có sự giúp đỡ của thuốc. Cũng như khi quả bóng bị xịt và bay ra khỏi tay ta, nó sẽ chỉ rơi xuống khi nào không còn hơi bên trong, ta không còn kiểm soát được nữa. Nghiên cứu hình ảnh não người trong rối loạn lo âu cho thấy khi triệu chứng lo âu được kích hoạt, hạch hạnh nhân ...

KHỦNG HOẢNG TUỔI 30

Khủng hoảng tuổi 30 là có thật các mẹ ạ, dù mình đã già hơn 30 vài con số rồi. Nói đùa vậy chứ tuổi 30 là tuổi chông chênh, khác cái chông chênh tuổi teens hay 20s, 30s nằm ở ngưỡng cửa của hiểu bản thân mình, hiểu thế giới ngoài kia và không hiểu cái gì cả, ngưỡng cửa của sự thành công trong công việc (đó là mình quan sát nhiều mẹ khác thành công chứ mình thì không có cái công nào thành kaka), ngưỡng cửa chín chắn, trưởng thành để chọn một lối sống, con đường cho mình. Tuổi 30 đôi khi nhìn bạn bè thành công đầy ngưỡng mộ, thầm ghen tỵ và nghĩ rằng mình phải cố gắng hơn, nhưng cũng 30 đôi khi lại chỉ muốn nằm dài trên ghế bành, kế bên ly trà và bình hoa mới, tận hưởng thế giới qua đôi mắt của cuốn sách vừa mới mua. Nhiều người trong số bạn mình (kể cả mình) đã trải qua khủng hoảng 30 khá nặng, lo âu, mood swing (tạm dịch là tâm trạng không ổn định, lúc trồi lúc sụt), có người còn nghĩ đến cả cái chết. Nhưng bạn ơi, đời còn dài, còn đẹp, còn cả xấu, chúng ta còn muốn nhìn con lớn...