Chuyển đến nội dung chính

Não bạn có thể chiến thắng lo lắng và stress hay không?

Mình đang đọc cuốn sách The willpower instinct (bản tiếng việt tựa là Lời nói dối vĩ đại của não) của Kelly McGonigal. Mình rất tâm đắc với câu "Ask your brain to worry, and it gets better at worrying. Ask your brain to concentrate, and it gets better at concentrating"(tạm dịch là "Yêu cầu bộ não của bạn lo lắng, nó sẽ lo lắng càng ngày càng nhiều. Yêu cầu bộ não tập trung, nó sẽ tập trung ngày càng tốt hơn").

Giải thích về mặt neuroscience (khoa học thần kinh), câu này cũng là một phần của neuroplasticity (khả biến thần kinh hay bộ não ni lông). Khi mình lo lắng, bộ não sẽ kích hoạt phần xử lý cảm xúc lo lắng. Sự lo lắng này lặp lại nhiều lần, phần não xử lý cảm xúc lo lắng càng tạo nhiều liên kết giữa các tế bào não trong vùng này, đồng thời những phần xử lý lý do để lo lắng cũng tạo nhiều liên kết hơn đến phần não xử lý lo lắng. Kết quả là bộ não rất giỏi phần lo lắng này, chỉ cần một chút kết quả không như ý ở những phần khác, nó sẽ nối ngay đến tổng đài lo lắng. Và tổng đài này vì làm nhiều, nó sẽ càng ngày càng giỏi, chúng ta chìm sâu trong lo lắng, càng ngày cơn lo lắng càng kéo dài và càng khó thoát ra.



Chết toi, vậy giờ làm sao?

Đầu tiên bạn cần phải hiểu hơn về cơ chế hoạt động của não. Các tế bào não phân vùng xử lý các hoạt động, cảm xúc của chúng ta theo cơ chế "fire together, wire together". Có nghĩa là các tế bào cùng bắn xung não sẽ kết nối với nhau thành một bản đồ vùng, và bản đồ này có thể thay đổi. Ví dụ như khi bạn bị điểm kém, bạn lo lắng thì vùng não tiếp nhận thông tin bạn bị điểm kém sẽ bắn (fire), rồi vùng não lo lắng sẽ fire ngay sau đó, đội lo lắng này sẽ được phân đất đặt trụ sở gần đó cho tiện fire cùng nhau. Nhưng nếu bạn nhận thức được điều này, và bạn cố tình lái suy nghĩ của mình khi bạn bị điểm kém thành "sẽ cố gắng học để lần sau đạt kết quả tốt hơn", đương nhiên không thể tránh khỏi lo lắng trước khi bạn tự nhận ra được bạn đang lo lắng và tự lái suy nghĩ của mình đi, vì lo lắng đã được wired với bị điểm kém, và nó tự động fire thôi. Tuy nhiên càng tập luyện, phần não cố gắng càng làm tốt, đội lo lắng ngày càng thu hẹp trụ sở, thời gian bạn tự nhận thức để lái nhanh hơn, nghĩa là đội lo lắng fire ngày càng ngắn đi. Cho đến một ngày đội lo lắng tự dọn nhà đi, nhường chỗ cho đội cố gắng càng ngày càng phình ra.

Tin tốt phải không? Nhưng việc thực hiện không dễ dàng như mình nói đâu nhé. Vì vậy, nếu bạn phát hiện ra 10 lần điểm kém thì bạn vẫn 9 lần lo lắng, mãi đến lần thứ 10 mới nhớ ra mấy đứa nhỏ cố gắng đang chờ ở nhà thì cũng không sao. Nhiều lần 9 lần khác rồi mới tăng lên được. "Chơi với não" không phải ngày một ngày hai mà xong, cần phải kiên nhẫn và quan trọng nhất là không bỏ cuộc.

Kelly còn nói trong Tedtalk rằng chúng ta hoàn toàn có thể biến stress thành bạn nếu chúng ta thay đổi cái nhìn của mình về stress.


Tương tự như lo lắng, mỗi khi stress, đừng chìm sâu trong stress, bạn hoàn toàn có thể tự mình thoát ra.

Trong bài Tedtalk của mình, Kelly dẫn chứng số liệu nghiên cứu rằng stress đã giết 20.000 người Mỹ mỗi năm, cao hơn ung thư da, HIV và số người chết vì tội phạm giết người.Theo nghiên cứu của đại học Wisconsin, theo dõi 30.000 người Mỹ trong vòng 8 năm, những người bị stress nhiều có tỷ lệ chết cao hơn 43% số còn lại, nhưng chỉ chi họ tin stress có hại cho sức khỏe.

Bên cạnh đó, một nghiên cứu của đại học Harvard đã kiểm tra mạch máu của người bị stress khi họ tin rằng nó có hại và khi được nói rằng stress có lợi cho sức khỏe. Mạch máu được thấy đã phình to ra ở mức nguy hiểm (vòng tròn trên) khi đối tượng tin rằng stress có hại, và giữ ở mức relaxed (nghỉ ngơi, thoải mái) (như vòng tròn dưới), khi họ nghĩ stress có lợi.



Thực chất khi cơ thể đặt chúng ta vào trạng thái stress thì nó cũng tự sinh ra cách giải quyết bằng cách sản sinh ra oxytocin (hóc môn tình yêu - thường được sản sinh ra ở mẹ và con khi mẹ cho con bú để gắn kết tình mẫu tử). Oxytocin này thôi thúc chúng ta tìm đến nguồn để được chia sẻ, yêu thương.

Vậy tại sao tỷ lệ chết vì stress tăng cao?

Vì báo đài, facebook nhan nhản là stress nhiều quá sẽ gây ra bệnh nọ, bệnh kia dẫn tới cái chết, vì ai cũng thấy đời mình bi kịch hơn người khác. Chị Dậu sinh thời này thì chắc cũng không sống lâu được, không stress thì cũng trầm cảm sau sinh.

Cách tốt nhất để bạn quản lý stress là suy nghĩ về mặt tích cực của việc đã làm bạn stress, nghĩ stress có lợi cho bạn, có lợi cho tình cảm gắn kết của bạn với gia đình, bạn bè, và đi tìm ngay người thân nào đó để chia sẻ, để được động viên, để tìm một cái ôm đồng cảm.


Như đã nói ở phần neuroplasticity phía trên, nhận thức của chúng ta về một việc hoàn toàn có thể thay đổi, nếu chúng ta cố gắng, và tin tốt là nó có thể đến cùng tập luyện, thay đổi suy nghĩ một chút một mỗi ngày.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

LÀM SAO ĐỂ HẠNH PHÚC?

Hạnh phúc không phải là một thứ mà chúng ta có thể mua, theo đúng nghĩa bóng và nghĩa đen. Tiền nhiều chưa chắc mình cảm thấy hạnh phúc. Thật nhiều tiền thì có thể  🤣 . Đùa thôi chứ theo như nghiên cứu khoa học thì mức độ hạnh phúc của con người không tỷ lệ tuyến tính theo số tiền chúng ta có. Chúng ta chỉ cảm thấy hạnh phúc HƠN khi chúng ta có ít nhất 5 triệu đô (hơn 100 tỷ đồng) trong số dư tài khoản tiết kiệm (không tính tiền kinh doanh hay bất động sản). Với số tiền đó thì một người đã cảm thấy an toàn về tương lai của mình rồi. Và là HƠN thôi chứ không phải là hoàn toàn nhé. Người giàu cũng có những áp lực tài chính kiểu giàu, và những vấn đề cá nhân khác. Mà lỡ đâu mình không thể giàu nổi thì thôi mình phải an phận tìm cách khác để hạnh phúc vậy. Vậy thì làm sao để hạnh phúc? 🌸  Tâm lý học hiện đại đưa ra định nghĩa hạnh phúc là một trạng thái của tinh thần, không phải là mãi mãi, cũng như buồn, phấn khích, hay thất vọng. Nó đến rồi đi, như trời mưa với nắng. ...

TRÍ TUỆ NHÂN TẠO ĐÃ ĐI ĐẾN ĐÂU?

Google từ khoá “trí tuệ nhân tạo” sẽ ra hơn 30 triệu kết quả và dẫn đầu là những trang với tựa như “nguy cơ trí tuệ nhân tạo thao túng con người” hay “trí tuệ nhân tạo đã đạt đến trình độ sáng tác ngôn ngữ mới khiến con người ‘như vịt nghe sấm’ “. Nghe cứ như năm sau là các robot trong The terminator sẽ đến bắt con người làm nô lệ cho chúng vậy. Rốt cuộc trí tuệ nhân tạo là gì và nó đã phát triển đến đâu? Theo wiki thì trí tuệ nhân tạo (Artificial Intelligence – AI) là trí tuệ được biểu diễn bằng bất kì một hệ thống nhân tạo nào. Thực ra để đạt được tầm trí tuệ nhân tạo toàn diện (general AI) như trong các bộ phim viễn tưởng về AI – có thể kể đến như The terminator, Ex Machina, Her, v.v… – thì chặng đường còn rất xa. Hiện nay các nghiên cứu khoa học mới nhất về trí tuệ nhân tạo chỉ dừng ở chơi cờ, chơi game, nhận diện khuôn mặt, dự đoán giá cả, nhận diện đối tượng trong hình, đặt tên cho hình (caption), chẩn đoán bệnh, v.v… – nói chung là những tác vụ rời rạc. Nghĩa là AI ...

NEUROPLASTICITY (KHẢ BIẾN THẦN KINH) VÀ NHÂN SINH QUAN

Các vùng vỏ não đã từng được gán cố định cho một chức năng thần kinh nhất định (localization), ví dụ như fusiform face area, một vùng nhỏ bên não phía sau tai, là để nhận diện khuôn mặt, vùng thị giác visual area V4, V5 để xử lí tín hiệu đưa từ mắt. Tuy nhiên, cho đến những năm 1960, thiết bị để nhìn cho người mù bẩm sinh của Paul Bach-y-Rita đã thay đổi cách nhìn nhận của giới khoa học về bộ não, đồng thời khái niệm neuroplasticity dần dần được chấp nhận và đưa vào nghiên cứu rộng rãi. Bắt nguồn từ một thí nghiệm cho thấy vùng não xử lí hình ảnh của con mèo còn xử lí cả âm thanh và xúc giác, Bach-y-Rita đã chú ý đến neuroplasticity và thực hiện nhiều nghiên cứu liên quan. Bên cạnh thiết bị giúp cho người mù bẩm sinh có thể nhìn, Bach-y-Rita còn thiết kế nhiều thiết bị trợ giúp trong y tế khác như thiết bị đóng vai trò như một tuyến yên nhân tạo để giúp cho những người chức năng giữ cân bằng của tuyến yên không hoạt động, hay găng tay có thể cảm nhận được dành cho các phi hành gia.....