Chuyển đến nội dung chính

On my first steps of building good habits and my being-smart-trap

This morning, my husband sent me an article titled “Avoiding the trap of low-knowledge, high-confidence theories”. When I had just looked at the title, I was wondering “what am I doing? What am I going to do? And what is my big goal in the future?”. Honestly, I think of tons of things to do in the future, i.e., writing books, helping mental sick people, doing research, etc, but I DO NOTHING now.

I was struggling weeks on just installing Linux, GPU, etc (for building a deep learning environment), I was wasting days surfing, searching on the internet, meaninglessly. I WORK AROUND, REALLY!!

I trapped myself by the fallacy that everyone takes weeks for that installation when I saw only one comment of one guy who also took weeks on that. I cheated myself that I am lame on those computer stuffs because I am a woman, woman isn’t good at engineering stuff. Wait…WTF? So, what are you doing engineering for, Lua? For being lame? Ok. I forgot the fact that I am an ENGINEER, who already got the bachelor and master degree in engineering, who is currently doing Ph.D. in engineering. There is no phrase LAME WOMAN ENGINEER in the world, for truth.

Yes, I intended to forget that fact. The truth is I WASN’T DIGGING IN. I didn’t do exercise when I studied python recently, even I hadn’t known anything about it before. I totally rely on Google.

I procrastinate everything. I decided to write Morning Pages each morning from today on but I woke up later than my little 10-month-olds baby this morning and didn’t write a word. I postpone my paper until my blog post is done, and now I’m still writing this, without getting the final result for the data analysis. Even with the thing that I think I like, this blog, there are almost 10 posts that are not completed and surely not posted, and you really can see my procrastination on this blog if you check my timeline posts.

I reinforce my belief that I’m not unproductive by the 80/20 principle. But you know what? People really works and they have got 20% of working time effectively. I work 20% of my time and I fool myself that I worked effectively all that time (WTF?!?), ‘cause “I’m smart” (WTF?!?). That is the BIGGEST TRAP OF MY LIFE THAT I’VE MADE FOR MYSELF. What an honor!


Since I was a kid, everyone shot that smart shit to my face (maybe because I can make the addition operation well?!?). I was truly into it. Even sometimes I was trying to analyze that and get the conclusion that I am not, but when I focused on learning something, I got that, then I thought “Oh, I might be smart, I got it fast”. The fact is I didn’t dig in, I stopped at that point and enjoyed it, bathed in the STUPID smart sunshine. Another fact is everyone can do it well like me, I just avoided that.

Ok. I’m done for my confession. What’s yours?

I make my commitment on this blog for keeping it updated every Tuesday. I would like to build my good habits to get out of that self-deceiving circle. I think it would also help me to overcome other hurdles in my research life and also my mom-to-be life.


I would like to build a new me and show my progress in this blog.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NEUROPLASTICITY (KHẢ BIẾN THẦN KINH) VÀ NHÂN SINH QUAN

Các vùng vỏ não đã từng được gán cố định cho một chức năng thần kinh nhất định (localization), ví dụ như fusiform face area, một vùng nhỏ bên não phía sau tai, là để nhận diện khuôn mặt, vùng thị giác visual area V4, V5 để xử lí tín hiệu đưa từ mắt. Tuy nhiên, cho đến những năm 1960, thiết bị để nhìn cho người mù bẩm sinh của Paul Bach-y-Rita đã thay đổi cách nhìn nhận của giới khoa học về bộ não, đồng thời khái niệm neuroplasticity dần dần được chấp nhận và đưa vào nghiên cứu rộng rãi. Bắt nguồn từ một thí nghiệm cho thấy vùng não xử lí hình ảnh của con mèo còn xử lí cả âm thanh và xúc giác, Bach-y-Rita đã chú ý đến neuroplasticity và thực hiện nhiều nghiên cứu liên quan. Bên cạnh thiết bị giúp cho người mù bẩm sinh có thể nhìn, Bach-y-Rita còn thiết kế nhiều thiết bị trợ giúp trong y tế khác như thiết bị đóng vai trò như một tuyến yên nhân tạo để giúp cho những người chức năng giữ cân bằng của tuyến yên không hoạt động, hay găng tay có thể cảm nhận được dành cho các phi hành gia.....

RỐI LOẠN LO ÂU (ANXIETY DISORDER)

Rối loạn lo âu là bệnh thần kinh xảy ra khi người bệnh lo lắng quá mức cả về thời gian (lo âu trong thời gian dài hơn bình thường), và cường độ. Rối loạn lo âu có thể xuất hiện cùng với cơn hoảng loạn (panick attack), hoặc rối loạn cảm xúc lưỡng cực (bipolar disorder), rối loạn khí sắc (mood disorder), hay rối loạn lo âu xã hội,… Hầu hết triệu chứng của rối loạn lo âu [1] gồm có: • Hoảng sợ, lo lắng • Khó ngủ • Không thể bình tĩnh hoặc ngồi yên • Tay hoặc chân lạnh hoặc chảy mồ hôi hoặc run rẩy • Tim đập nhanh • Thở gấp • Khô miệng • Buồn nôn • Chóng mặt • Căng cơ Thường thì một khi rối loạn lo âu đã bị kích lên (triggered), người bệnh không thể kiểm soát được triệu chứng cũng như suy nghĩ nếu không có sự giúp đỡ của thuốc. Cũng như khi quả bóng bị xịt và bay ra khỏi tay ta, nó sẽ chỉ rơi xuống khi nào không còn hơi bên trong, ta không còn kiểm soát được nữa. Nghiên cứu hình ảnh não người trong rối loạn lo âu cho thấy khi triệu chứng lo âu được kích hoạt, hạch hạnh nhân ...

KHỦNG HOẢNG TUỔI 30

Khủng hoảng tuổi 30 là có thật các mẹ ạ, dù mình đã già hơn 30 vài con số rồi. Nói đùa vậy chứ tuổi 30 là tuổi chông chênh, khác cái chông chênh tuổi teens hay 20s, 30s nằm ở ngưỡng cửa của hiểu bản thân mình, hiểu thế giới ngoài kia và không hiểu cái gì cả, ngưỡng cửa của sự thành công trong công việc (đó là mình quan sát nhiều mẹ khác thành công chứ mình thì không có cái công nào thành kaka), ngưỡng cửa chín chắn, trưởng thành để chọn một lối sống, con đường cho mình. Tuổi 30 đôi khi nhìn bạn bè thành công đầy ngưỡng mộ, thầm ghen tỵ và nghĩ rằng mình phải cố gắng hơn, nhưng cũng 30 đôi khi lại chỉ muốn nằm dài trên ghế bành, kế bên ly trà và bình hoa mới, tận hưởng thế giới qua đôi mắt của cuốn sách vừa mới mua. Nhiều người trong số bạn mình (kể cả mình) đã trải qua khủng hoảng 30 khá nặng, lo âu, mood swing (tạm dịch là tâm trạng không ổn định, lúc trồi lúc sụt), có người còn nghĩ đến cả cái chết. Nhưng bạn ơi, đời còn dài, còn đẹp, còn cả xấu, chúng ta còn muốn nhìn con lớn...