Chuyển đến nội dung chính

SỨC MẠNH CỦA THÓI QUEN TỐT

Dạo trước mình thường hay bỏ bê bản thân, bỏ bê theo kiểu nuông chiều. Mình nghĩ là mình lên lab stress, mệt mỏi lắm rồi nên mình kệ, mở tủ thấy gì mặc nấy, buổi sáng dậy ăn tạm miếng bánh xong cuống cuồng cào cái đầu, quơ cái mặt, đúng nghĩa là quơ vì lấy nước tạt tạt quơ quơ, còn k buồn lấy sữa rửa mặt, vớ cái túi (mà ngày nào cũng đựng từng ấy thứ như ngày nào) rồi chạy. Mình nghĩ đấy là nuông chiều, thương yêu bản thân mình (vì mình ứ care mấy đứa nhìn mình, mình xấu đau con mắt tụi nó chứ mình có thấy đâu mà sợ).

Xong bẵng đi một thời gian mình bắt đầu thấy mệt mỏi, chán chường thật sự. Nhìn bản thân nhếch nhác, chồng con nhếch nhác, nhà cửa nhếch nhác, công việc nhếch nhác. Mình stress nặng. Mình đi gặp bác sĩ. Bác sĩ nhấn mạnh là phải tập thể dục thường xuyên, phải giữ daily routine (đại loại là thời gian biểu cố định hằng ngày) TỐT.

Tra các thể loại sách báo, google, chúng nó cũng bảo yêu bản thân đi, tập thể dục đi, chăm chút cho bản thân đi.

Vầng, em nghe.

Thế là đi mua vé tập gym. Thời gian đầu cũng nản, tập mãi không giảm được gờ ram nào. Rồi đi bữa đực bữa cái. Được cái cứ đi khám định kỳ bác sĩ lại nhắc nhớ tập thể dục thường xuyên, lỡ dạ rồi nên sợ mang nhục ngày ngày ráng lết đi tập. Tập chừng gần 2 tháng là thành thói quen, ngày nào không đi là nhớ tập. Vì chạy nó ra mồ hôi nó sướng. Tập được 3 tháng rồi thì lại việc lab bị dí, lại chiều bản thân, trốn tập 1 tháng.

Vầng, tập 3 tháng giảm được 1 kg, nghỉ tập 1 tháng lên lại 2kg. Mẹ xồ nay càng xồ hơn. May là đến tháng...đến kỳ gặp bác sĩ, bác sĩ lại nhắc. Thế là về lại đóng tiền đi tập tiếp. Hôm nào lỡ quên thì thôi, không tự trách mình (ai ơi đừng tự trách mình, vì cứ tự trách, tự dằn vặt là bữa sau hổng mún đi tập nữa đâu, tâm lý con người kì lắm). Nhưng bị quên vài lần thế là đặt báo thức. Cứ tới giờ đồng hồ nhắc đi, đến nay cũng được hơn 1 tháng nữa (chắc sắp thành thói quen lại 😍😍).

Tập thói quen tốt nó gian truân vậy á. Vì con người được lập trình để dễ lười biếng mà, khoa học chứng minh rồi.

Quay lại chuyện thương yêu bản thân, 33 tuổi mới biết mình nhầm, cái đó là chiều hư thân chứ không phải thương yêu. Yêu thương cũng có nhiều loại mà, có yêu thương đúng với  yêu thương sai cách.

Này nhé, mình lười mình bỏ bê xong mình nhìn gương mình thấy con mẹ hêu mặt xề nhăn nheo mình có happy hok? Dạ hông. Mình ăn mặc lôi thôi mình nhìn mình mình thích hok? Dạ hông. Vậy là yêu thương bản thân sai cách á.

Mình bị cái xấu với hông có điều kiện chớ mà đua đòi, từ nhỏ đã bị mẹ la “con nhà lính mà tính nhà quan” hoài. Thôi kệ, ráng đu zị. Nhà nhỏ mà phải đẹp, cái bàn xấu cũng phải kiếm bình hoa chưng, hoa dại cũng được. Vậy nên dù bụng bao nhiêu ngấn mỡ cũng kệ, kiếm đồ che đi cái đã. Vậy là sáng sáng mất thêm 15p “đập cái mặt”, thêm 15p lựa đồ đẹp đẹp, xong quay qua hỏi Jin với ba nó “thấy mẹ đẹp hông?” tới chừng nào cả hai đứa điểm danh “đẹp” mới cho ra khỏi nhà. Thỉnh thoảng quay qua Jin (hoặc ba nó) cảm thán MẸ ĐẸP NHỜ! Cảm thán nha, không cho chúng nó có cơ hội trả lời.

Riết vậy mà thành thói quen. Sáng ra không bôi trét xí, không mặc chỉn chu là không muốn ra đường. Mà có đi qua đi lại gặp cái gương thấy mình xinh cũng vui, nhe răng cười với mình một cái (thương nhớ em Trinh). Chỉ có chút xíu thay đổi vậy thôi mà mỗi ngày mình thấy tinh thần mình khá hơn một chút, mình thấy yêu cuộc sống, yêu con người xung quanh hơn. Vậy mới nói là phải yêu bản thân đã rồi mới tính gì tính, mình không yêu nổi mình thì còn yêu ai, còn chờ ai yêu.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

FACEBOOK VÀ SỰ TRÌ HOÃN

Trong một nghiên cứu mới đăng tháng 11 năm 2016 của đại học Johannes Gutenberg, Đức, các nhà tâm lý học chỉ ra sự liên quan giữa facebook (fb) và việc trì hoãn công việc, học hành; thậm chí thói quen lướt fb còn làm tăng stress trong công việc, học hành và nhiều khía cạnh khác của cuộc sống [1]. Fb làm chúng ta cảm thấy thỏa mãn, và việc bấm vào fb lướt newfeed mỗi ngày đã trở thành thói quen của nhiều người. Nhưng sự thực thì fb làm chúng ta trì hoãn công việc, học hành của mình, và nó không hề giúp chúng ta đạt được mục tiêu thực sự của cuộc đời. Fb cũng khó khước từ như rượu, bia, thuốc lá hay bánh ngọt. Nghiên cứu này được thực hiện trên 354 và 355 sinh viên, tuổi trung bình ngoài 20 một chút. Kết quả báo cáo rằng 78% người tham gia sử dụng fb 6-7 ngày trên một tuần, và tổng thời gian vào fb mỗi tuần là 7.3 đến 8.5 giờ, tương đương với một ngày làm việc. Và chỉ có 9% số người tham gia thông báo họ không dùng fb để trì hoãn công việc. Đó là kết quả nghiên cứu ở Đức, một dân...

TÔI ĐI HỌC

Tôi đi học ở cái tuổi hàng băm. Ừ thì cái tuổi dở dở ương ương, trẻ không ra trẻ mà cũng chưa hẳn là già. Tuổi này bạn bè ở Việt Nam đang chăm chỉ kiếm tiền, lên chức, mua nhà, nuôi con, như những con ong thợ. Còn tôi vẫn đi học, ngày hai buổi cắp sách đến trường, thỉnh thoảng đi thi, thỉnh thoảng về nhà khóc vì stress, vì mệt mỏi, vì giáo sư la... Lâu lâu lại nghe mẹ kể họ hàng hay hàng xóm người này người kia bảo sao học lắm thế, học xong có thành ông này bà kia không? Dạ không, học xong có cái mảnh bằng thật, nhưng chẳng là ông nào bà nào hết, vẫn lại tiếp tục làm con ong thợ, mải miết tìm kiếm chỗ đứng cho bản thân thôi. Thực ra cái tôi học nhiều nhất trong sáu năm ở xứ người là cố gắng để hiểu bản thân mình và hiểu những người xung quanh. Sáu năm là hơi dài cho một chương trình học. Trong sáu năm ấy tôi đổi lab 1 lần, đổi trường 2 lần. Loay hoay mãi vẫn chưa cầm được tấm bằng, mà giờ cũng chưa rõ khi nào mới cầm, một năm nữa hay hai năm nữa. Nhưng ở lần thứ 2 này tôi bi...

Study abroad, 2 years in Korea (part 2)

It is not fair if I just talk about the bad things when studying in Korea. When I first came here, I had had never been in a foreign country before, so it was a super strange place to me, the language sounded totally different. Firstly I arrived the airport with about 40kg luggage (I almost brought all my stuff with me, maybe I thought that I went to the Mars haha). The worst thing is I could not take my suitcase from conveyor belt, the suitcase is 32kg and I weighted 40kg at that time. Big tragedy ever. And a Korean man helped me to get it, even I didn't ask anyone yet. In the airport you can leave my luggage anywhere without worrying that someone can take it. And getting to the bus, the driver always help you with your luggage with a smile and say hello to you. It warmed my heart in the coldness of that early spring (I come from a tropical country, and the temperature in Ho Chi Minh, the city I lived before that, is about 30-40 Celsius degree, almost all the time). Fortunatel...