Chuyển đến nội dung chính

MÌNH TRƯỞNG THÀNH VỚI BIPOLAR DISSORDER

Bước qua ngưỡng 33 tuổi với 1 cô con gái nhỏ, một cái luận văn tiến sĩ đang bỏ ngỏ và 1 bọc thuốc rối loạn cảm xúc lưỡng cực (bipolar dissorder - BD) thật là không dễ dàng gì. Nhưng từ những gì đã trải qua làm mình cảm thấy trân trọng cuộc sống hơn, yêu bản thân và gia đình hơn, và trưởng thành hơn.

Cách đây hơn 6 tháng mình bắt đầu xuất hiện triệu chứng của một cơn mania sau một thời gian dài stress vì nhiều thứ chồng chất lên nhau.

Mania là một cơn hưng phấn bùng phát làm bản thân mình không còn kiềm chế được cảm xúc.
Mình khóc khóc cười cười.
Mình nói tất cả những gì mình suy nghĩ về người khác với họ; những suy nghĩ mà bình thường mình sẽ không bao giờ nói.
Mình không thể ngủ nhiều ngày liên tiếp.
Mình không thể nói bộ não của mình nghỉ ngơi, nó cứ liên tục hoạt động trong khi cơ thể của mình thì mệt mỏi, suy kiệt, không muốn ăn.
Mình chỉ ăn kẹo và uống jelly cầm chừng để có sức cho bộ não hoạt động không ngừng nghỉ.
Cảm giác giống như mình là một con zoombie với bộ não hoạt động hết công suất vậy.
Mình nói không ngừng nghỉ, mình chưa bao giờ nói nhiều như vậy trong đời.
Những suy nghĩ cứ chảy tràn ra, không dừng lại được. Và thực ra việc nói ra hết những suy nghĩ với đối tượng liên quan làm mình cảm thấy có thể nghỉ ngơi được một chút sau vài ngày - sau khi mình cảm thấy mình đã nói hết những gì cần nói.

Đó là những ngày dài nhất trong hơn 30 năm mình ở trên đời này.

Rốt cuộc mình cũng đi gặp bác sĩ, uống thuốc ổn định tâm trạng suốt 6 tháng rồi. Và chắc là sẽ tiếp tục uống trong vài năm tới.

Mình tìm hiểu thêm về BD và luôn chuẩn bị để tránh những nguồn có thể kích cơn mania của mình lên.

Mình tìm hiểu về cảm xúc của mình. Mình đặt tên cho cảm xúc đó và tìm hiểu nguyên nhân vì sao trước khi để nó lái mình tới 1 cơn mania khác.
Mình cố gắng dạy con gái mình cách tự nhận biết và nói lên cảm xúc.
Vì BD và một số bệnh rối loạn thần kinh khác xuất phát từ rối loạn cảm xúc.

Mình cố gắng không đặt bản thân vào trạng thái quá mức stress cộng với quá xúc động. Vì mình biết nó cũng sẽ kích hoạt 1 cơn mania khác.

Mình học được rằng mình là 1 perfectionist, đồng nghĩa rằng mình sẽ có xu hướng self-doubt (tự nghi ngờ bản thân) và negative self-talk (nghĩ tiêu cực về bản thân). Mình học để yêu bản thân mình hơn, để bớt self-doubt.

Mình tập không quan tâm những gì người khác nghĩ về mình. Điều này rất khó khăn cho 1 perfectionist lớn lên ở châu Á như mình.

Mình tập sống cho hiện tại, làm những gì mình thích. Enjoy the moment.

Mình tập giảm nhu cầu xuống như 1 minimalist để mình có thể tự do theo đuổi những gì mình thích. Mình không muốn 30 năm sau mình nuối tiếc vì đã chỉ chui vào guồng quay cơm áo gạo tiền.

Đôi khi mình cảm thấy biết ơn những gì mình đã trải qua. Có thể mình chưa từng lớn lên trước cơn mania. Có thể mình vẫn chưa chấp nhận sự thật là cuộc sống đôi lúc thật khó khăn. Vì tuổi thơ mình toàn màu hồng, và mọi người xung quanh luôn tin yêu, hỗ trợ mình.

No pain no gain.

Cơn mania đã làm mình trưởng thành hơn. Mình học thêm nhiều điều về bản thân, về cảm xúc của mình, về cuộc sống và về những gì quan trọng với mình.

Và mình học được rằng mình luôn phải biết ơn tất cả những gì đã xảy ra và những con người đã đến hay chỉ ghé qua cuộc sống của mình.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

FACEBOOK VÀ SỰ TRÌ HOÃN

Trong một nghiên cứu mới đăng tháng 11 năm 2016 của đại học Johannes Gutenberg, Đức, các nhà tâm lý học chỉ ra sự liên quan giữa facebook (fb) và việc trì hoãn công việc, học hành; thậm chí thói quen lướt fb còn làm tăng stress trong công việc, học hành và nhiều khía cạnh khác của cuộc sống [1]. Fb làm chúng ta cảm thấy thỏa mãn, và việc bấm vào fb lướt newfeed mỗi ngày đã trở thành thói quen của nhiều người. Nhưng sự thực thì fb làm chúng ta trì hoãn công việc, học hành của mình, và nó không hề giúp chúng ta đạt được mục tiêu thực sự của cuộc đời. Fb cũng khó khước từ như rượu, bia, thuốc lá hay bánh ngọt. Nghiên cứu này được thực hiện trên 354 và 355 sinh viên, tuổi trung bình ngoài 20 một chút. Kết quả báo cáo rằng 78% người tham gia sử dụng fb 6-7 ngày trên một tuần, và tổng thời gian vào fb mỗi tuần là 7.3 đến 8.5 giờ, tương đương với một ngày làm việc. Và chỉ có 9% số người tham gia thông báo họ không dùng fb để trì hoãn công việc. Đó là kết quả nghiên cứu ở Đức, một dân...

TÔI ĐI HỌC

Tôi đi học ở cái tuổi hàng băm. Ừ thì cái tuổi dở dở ương ương, trẻ không ra trẻ mà cũng chưa hẳn là già. Tuổi này bạn bè ở Việt Nam đang chăm chỉ kiếm tiền, lên chức, mua nhà, nuôi con, như những con ong thợ. Còn tôi vẫn đi học, ngày hai buổi cắp sách đến trường, thỉnh thoảng đi thi, thỉnh thoảng về nhà khóc vì stress, vì mệt mỏi, vì giáo sư la... Lâu lâu lại nghe mẹ kể họ hàng hay hàng xóm người này người kia bảo sao học lắm thế, học xong có thành ông này bà kia không? Dạ không, học xong có cái mảnh bằng thật, nhưng chẳng là ông nào bà nào hết, vẫn lại tiếp tục làm con ong thợ, mải miết tìm kiếm chỗ đứng cho bản thân thôi. Thực ra cái tôi học nhiều nhất trong sáu năm ở xứ người là cố gắng để hiểu bản thân mình và hiểu những người xung quanh. Sáu năm là hơi dài cho một chương trình học. Trong sáu năm ấy tôi đổi lab 1 lần, đổi trường 2 lần. Loay hoay mãi vẫn chưa cầm được tấm bằng, mà giờ cũng chưa rõ khi nào mới cầm, một năm nữa hay hai năm nữa. Nhưng ở lần thứ 2 này tôi bi...

Study abroad, 2 years in Korea (part 2)

It is not fair if I just talk about the bad things when studying in Korea. When I first came here, I had had never been in a foreign country before, so it was a super strange place to me, the language sounded totally different. Firstly I arrived the airport with about 40kg luggage (I almost brought all my stuff with me, maybe I thought that I went to the Mars haha). The worst thing is I could not take my suitcase from conveyor belt, the suitcase is 32kg and I weighted 40kg at that time. Big tragedy ever. And a Korean man helped me to get it, even I didn't ask anyone yet. In the airport you can leave my luggage anywhere without worrying that someone can take it. And getting to the bus, the driver always help you with your luggage with a smile and say hello to you. It warmed my heart in the coldness of that early spring (I come from a tropical country, and the temperature in Ho Chi Minh, the city I lived before that, is about 30-40 Celsius degree, almost all the time). Fortunatel...