Bước qua ngưỡng 33 tuổi với 1 cô con gái nhỏ, một cái luận văn tiến sĩ đang bỏ ngỏ và 1 bọc thuốc rối loạn cảm xúc lưỡng cực (bipolar dissorder - BD) thật là không dễ dàng gì. Nhưng từ những gì đã trải qua làm mình cảm thấy trân trọng cuộc sống hơn, yêu bản thân và gia đình hơn, và trưởng thành hơn.
Cách đây hơn 6 tháng mình bắt đầu xuất hiện triệu chứng của một cơn mania sau một thời gian dài stress vì nhiều thứ chồng chất lên nhau.
Mania là một cơn hưng phấn bùng phát làm bản thân mình không còn kiềm chế được cảm xúc.
Mình khóc khóc cười cười.
Mình nói tất cả những gì mình suy nghĩ về người khác với họ; những suy nghĩ mà bình thường mình sẽ không bao giờ nói.
Mình không thể ngủ nhiều ngày liên tiếp.
Mình không thể nói bộ não của mình nghỉ ngơi, nó cứ liên tục hoạt động trong khi cơ thể của mình thì mệt mỏi, suy kiệt, không muốn ăn.
Mình chỉ ăn kẹo và uống jelly cầm chừng để có sức cho bộ não hoạt động không ngừng nghỉ.
Cảm giác giống như mình là một con zoombie với bộ não hoạt động hết công suất vậy.
Mình nói không ngừng nghỉ, mình chưa bao giờ nói nhiều như vậy trong đời.
Những suy nghĩ cứ chảy tràn ra, không dừng lại được. Và thực ra việc nói ra hết những suy nghĩ với đối tượng liên quan làm mình cảm thấy có thể nghỉ ngơi được một chút sau vài ngày - sau khi mình cảm thấy mình đã nói hết những gì cần nói.
Đó là những ngày dài nhất trong hơn 30 năm mình ở trên đời này.
Rốt cuộc mình cũng đi gặp bác sĩ, uống thuốc ổn định tâm trạng suốt 6 tháng rồi. Và chắc là sẽ tiếp tục uống trong vài năm tới.
Mình tìm hiểu thêm về BD và luôn chuẩn bị để tránh những nguồn có thể kích cơn mania của mình lên.
Mình tìm hiểu về cảm xúc của mình. Mình đặt tên cho cảm xúc đó và tìm hiểu nguyên nhân vì sao trước khi để nó lái mình tới 1 cơn mania khác.
Mình cố gắng dạy con gái mình cách tự nhận biết và nói lên cảm xúc.
Vì BD và một số bệnh rối loạn thần kinh khác xuất phát từ rối loạn cảm xúc.
Mình cố gắng không đặt bản thân vào trạng thái quá mức stress cộng với quá xúc động. Vì mình biết nó cũng sẽ kích hoạt 1 cơn mania khác.
Mình học được rằng mình là 1 perfectionist, đồng nghĩa rằng mình sẽ có xu hướng self-doubt (tự nghi ngờ bản thân) và negative self-talk (nghĩ tiêu cực về bản thân). Mình học để yêu bản thân mình hơn, để bớt self-doubt.
Mình tập không quan tâm những gì người khác nghĩ về mình. Điều này rất khó khăn cho 1 perfectionist lớn lên ở châu Á như mình.
Mình tập sống cho hiện tại, làm những gì mình thích. Enjoy the moment.
Mình tập giảm nhu cầu xuống như 1 minimalist để mình có thể tự do theo đuổi những gì mình thích. Mình không muốn 30 năm sau mình nuối tiếc vì đã chỉ chui vào guồng quay cơm áo gạo tiền.
Đôi khi mình cảm thấy biết ơn những gì mình đã trải qua. Có thể mình chưa từng lớn lên trước cơn mania. Có thể mình vẫn chưa chấp nhận sự thật là cuộc sống đôi lúc thật khó khăn. Vì tuổi thơ mình toàn màu hồng, và mọi người xung quanh luôn tin yêu, hỗ trợ mình.
No pain no gain.
Cơn mania đã làm mình trưởng thành hơn. Mình học thêm nhiều điều về bản thân, về cảm xúc của mình, về cuộc sống và về những gì quan trọng với mình.
Và mình học được rằng mình luôn phải biết ơn tất cả những gì đã xảy ra và những con người đã đến hay chỉ ghé qua cuộc sống của mình.

Cách đây hơn 6 tháng mình bắt đầu xuất hiện triệu chứng của một cơn mania sau một thời gian dài stress vì nhiều thứ chồng chất lên nhau.
Mania là một cơn hưng phấn bùng phát làm bản thân mình không còn kiềm chế được cảm xúc.
Mình khóc khóc cười cười.
Mình nói tất cả những gì mình suy nghĩ về người khác với họ; những suy nghĩ mà bình thường mình sẽ không bao giờ nói.
Mình không thể ngủ nhiều ngày liên tiếp.
Mình không thể nói bộ não của mình nghỉ ngơi, nó cứ liên tục hoạt động trong khi cơ thể của mình thì mệt mỏi, suy kiệt, không muốn ăn.
Mình chỉ ăn kẹo và uống jelly cầm chừng để có sức cho bộ não hoạt động không ngừng nghỉ.
Cảm giác giống như mình là một con zoombie với bộ não hoạt động hết công suất vậy.
Mình nói không ngừng nghỉ, mình chưa bao giờ nói nhiều như vậy trong đời.
Những suy nghĩ cứ chảy tràn ra, không dừng lại được. Và thực ra việc nói ra hết những suy nghĩ với đối tượng liên quan làm mình cảm thấy có thể nghỉ ngơi được một chút sau vài ngày - sau khi mình cảm thấy mình đã nói hết những gì cần nói.
Đó là những ngày dài nhất trong hơn 30 năm mình ở trên đời này.
Rốt cuộc mình cũng đi gặp bác sĩ, uống thuốc ổn định tâm trạng suốt 6 tháng rồi. Và chắc là sẽ tiếp tục uống trong vài năm tới.
Mình tìm hiểu thêm về BD và luôn chuẩn bị để tránh những nguồn có thể kích cơn mania của mình lên.
Mình tìm hiểu về cảm xúc của mình. Mình đặt tên cho cảm xúc đó và tìm hiểu nguyên nhân vì sao trước khi để nó lái mình tới 1 cơn mania khác.
Mình cố gắng dạy con gái mình cách tự nhận biết và nói lên cảm xúc.
Vì BD và một số bệnh rối loạn thần kinh khác xuất phát từ rối loạn cảm xúc.
Mình cố gắng không đặt bản thân vào trạng thái quá mức stress cộng với quá xúc động. Vì mình biết nó cũng sẽ kích hoạt 1 cơn mania khác.
Mình học được rằng mình là 1 perfectionist, đồng nghĩa rằng mình sẽ có xu hướng self-doubt (tự nghi ngờ bản thân) và negative self-talk (nghĩ tiêu cực về bản thân). Mình học để yêu bản thân mình hơn, để bớt self-doubt.
Mình tập không quan tâm những gì người khác nghĩ về mình. Điều này rất khó khăn cho 1 perfectionist lớn lên ở châu Á như mình.
Mình tập sống cho hiện tại, làm những gì mình thích. Enjoy the moment.
Mình tập giảm nhu cầu xuống như 1 minimalist để mình có thể tự do theo đuổi những gì mình thích. Mình không muốn 30 năm sau mình nuối tiếc vì đã chỉ chui vào guồng quay cơm áo gạo tiền.
Đôi khi mình cảm thấy biết ơn những gì mình đã trải qua. Có thể mình chưa từng lớn lên trước cơn mania. Có thể mình vẫn chưa chấp nhận sự thật là cuộc sống đôi lúc thật khó khăn. Vì tuổi thơ mình toàn màu hồng, và mọi người xung quanh luôn tin yêu, hỗ trợ mình.
No pain no gain.
Cơn mania đã làm mình trưởng thành hơn. Mình học thêm nhiều điều về bản thân, về cảm xúc của mình, về cuộc sống và về những gì quan trọng với mình.
Và mình học được rằng mình luôn phải biết ơn tất cả những gì đã xảy ra và những con người đã đến hay chỉ ghé qua cuộc sống của mình.

Nhận xét
Đăng nhận xét